LÀM CHỦ & LÀM THUÊ – Bài 5a – Phần 2

nguyen-thai-duy-18

( viết tiếp bài 4a trước đó )

Tiền, tiền, tiền… ước gì tui có nhiều tiền, có nhiều vốn, gia đình mình giàu để ra làm bớt khổ ( cái này mấy cha khởi nghiệp nào cũng ước, tiền nhiều để phá thì có, mới ra tập tò mà đòi tiền nhiều làm gì? ).

Lúc xưa đi làm thuê đã thấy tiền là quan trọng rồi, làm gì, muốn gì, mua gì, ý định gì … cũng trông mong vào cục lương cuối tháng. Giờ ra tự làm chủ tiền nó còn cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ quan trọng luôn.

Đứa nào nói tiền không quan trọng đâu! Bỏ đói nó 3 ngày đi là đi trên mặt đất liền hết mộng mơ trên mây. Mẹ kiếp ra tự làm chủ sao mà cái đầu nó suốt ngày quay quần trong chữ tiền, tiền, tiền.

Mỗi ngày thức dậy là câu hỏi tiền trong túi còn bao nhiêu? Đang còn nợ bao nhiều tiền, tiền thuê nhà, tiền trang trải cuộc sống, tiền lo cho em út học hành, tiền mua sắm thêm laptop, máy in… nó trông chờ vào mấy chai mắm ấy.

Hôm nay sẽ bán được mấy lít mắm mới đủ sở hụi đây? Khách hàng cũ ai lâu rồi chưa mua lại? Cách nào để có thêm khách mới? Sao không thấy ai giới thiệu thêm khách cho mình? Hôm nay đi hẻm nào để bán mắm đây? Rồi sao nữa?

nguyen-thai-duy-18

Nhìn bên ngoài thấy trầm ngâm, bình thản là thế mà bên trong thì đang sục xôi lửa đốt, đứa bạn ở chung nó nói “ lúc này tao thấy mày ít nói, bình thản, trong sâu sắc “. Mẹ khiếp, Tụi nó nào có biết, quá nhiều suy nghĩ ngổn ngang buồn đến nao lòng luôn mà có nói cho ai được đâu. Tự mình gậm nhấm nỗi lòng nó vậy!

Hơn 03 tháng ra tự làm chủ rồi mà tiền không thấy đâu, ngày nào cũng câu hỏi tiền, tiền, tiền chưa bao giờ tui cần tiền đến vậy. Có những lúc cảm xúc lên cao đến đỉnh điểm tôi tự ngồi khóc một mình, tự gậm nhấm, nghĩ và tủi thân, phận con nhà nghèo khổ vậy đó.

Bao nhiều lần tự hỏi với chính mình: Có đi tiếp nữa không? Liệu mình có đi đúng đường không? Mai tiền đâu mà sống? Hay nghỉ đi xin việc lại? Mà đi làm lại thì sao nữa? Tiếp tục hay dừng lại? Không có vốn làm gì cũng khó cả. Ra kinh doanh đã khổ không có vốn như mình lại khổ hơn. Khổ còn hơn “ con chó “ bạn à!

Rồi nhìn mấy đứa bạn, mỗi ngày quần áo đẹp đến công ty, hôm nghe đi công tác nơi này, hôm nọ nó đi ăn tiệc với công ty, cuối tuần cafe, ăn nhậu, gái gú … cảm giác lòng mình quặn lại, đau đớn, nước mắt chảy ngược.

Rồi nhìn lại mình, giờ này chả ra làm sao cả, tiền còn không có, người yêu cũng không, cái xe dream tàn china đã hết đát cũng không biết khi nào đổi được, rồi chợt nhìn thấy hình bóng ông chủ công ty cũ mình làm càng ngẫm càng thương ổng.

Lúc xưa đề xuất chi phí làm thủ tục hải quan, phí kiểm hoá hàng, phí làm giấy C/O ổng luôn nói “ Duy, mày năn nỉn họ giảm bớt được không? Công ty không có tiền “. Có khi ổng nói với mình: Duy, mày có tiền túi đó không ứng trước làm thủ tục đi, khách trả tiền tao trả lại cho mày.

Những lúc ấy mình cười thầm trong bụng “ ông giàu vậy mà đóng kịch giỏi ghê “. Giây phút này đây khi ra làm chủ rồi mình mới cảm thông cho nỗi lòng của ổng. Nghĩ lại sao có lỗi với ổng quá. Ước mong một ngày không xa mình thành công để có chút thành quả đến gặp ông và xin lỗi, cảm ơn.

Giờ này, một mình mình, rồi nhìn quanh chỉ thấy ngổn ngang nước mắm, chai mắm, thùng mắm, mùi mắm bốc lên sặc mùi, người tôi cũng đầy nước mắm… mỗi ngày không nuôi nỗi mình mà tương lai gì, sao mà mờ mịt quá.

Tôi bổng khóc một mình, khóc một cách ngon lành, khóc như chưa bao giờ được khóc, một nỗi buồn thâm thẩm xăm chiếm cả trái tim mình. Sao mình lại ra nông nỗi này, mình đâu đến nỗi tệ đâu.

Sau cơn khóc nghẹn ấy, tôi như trút được nỗi lòng và như có một luồng năng lượng gì đó chạy trong người tôi. Tự hỏi chính mình: Dừng lại, bỏ tất cả để đi xin việc làm thuê lại? Hay là đi tiếp?

Lúc đó không hiểu sao tôi rất mạnh mẽ. Đi tiếp, đã chọn rồi là đi đến cùng. Nhớ lời gửi gấm đến mình của ông chủ cũ khi chia tay: Duy, ra làm chủ mày phải Kiên Trì, Kiên Nhẫn, Ý Chí còn nếu muốn bỏ cuộc thì nhớ đến gặp tao nhé! “

Mình chợt nhận ra: Nhìn sang đống chai mắm ngỗn ngang và nhìn quyển sổ ghi đơn hàng mình bừng tỉnh. Muốn có tiền à? Thì có nhiều KHÁCH HÀNH có nhiều ĐƠN HÀNG chỉ cần có 02 thứ này ta sẽ có tất cả. Wow, tôi đã nhận ra và lao ra đường tiếp tục cuộc chơi.

Những tháng ngày dài đi trên các con phố bán mắm tôi nhận ra, mình trăn trở, muốn bỏ cuộc bởi vẫn chưa cởi bỏ được cái áo của một thằng có bằng đại học, một thằng làm thuê cho công ty nước ngoài, cái sĩ diện ấy nó bu lấy tôi.

Tôi cho mình là dân có trình độ, cho mình là giỏi, là ưu việt hơn thật ra chả có con khỉ mẹ gì, như nhau cả thôi. Cuối cùng cũng phải lăn ra mà kiếm tiền. Không có tiền, không lo được cho mình, giúp ba mẹ, em út thì nó mới nhục.

Hồi xưa đi làm thuê, cuối tuần ăn uống với bạn bè hoặc đi với bạn gái luôn tỏ vẽ là người có tiền, trong bóp đầy tờ tiền mệnh giá to. Ăn xong xung phong bao cả bàn để tụi nó nể, kính trọng, thằng này chơi được.

Giờ mặt chai lỳ rồi, không có tiền thì nói không có, đâu có gì là phải xấu hổ. Đi cafe với bạn, mang tiếng làm ông chủ mà trong túi không có đồng nào vẫn nói “ tạo không còn tiền hôm nay mày trả chầu này nhé, hôm khác có tao trả lại “.

Nói một cách tự nhiên, uống xong còn hỏi : mày còn dư vài trăm không cho tao mượn dằn túi đi “. Thằng nào, con nào chê nghèo không chơi kệ tía nó. Tao cần những đứa chơi thật chứ không phải sống trên mây.

Giờ đi mua hàng, mua chai, mua tem, nhãn, bao bì… trả giá từng đồng, cái gì nợ được thì năn nỉ nhà bán cho nợ, bán cho khách hàng thuyết phục để khách đưa tiền trước, đặt trước, hạn chế nợ hoặc không cho nợ. Sĩ, diện vứt vào thùng rác rồi

Khi còn cái tôi, cái sĩ thì mới sợ khó, sợ khổ. Giờ còn gì khổ hơn nữa, đã quá khổ rồi, có khổ nữa thì cùng lắm chịu thêm chút nữa ta cũng có đéo sợ. Mẹ kiếp khó khỉ mốc gì. Chỉ có bán hàng có tiền thôi, làm còn không xong. Kệ mẹ nó, chơi tới thôi.

Càng đi bán hàng tôi càng thấm và càng cảm được hành trình tự làm chủ nó cô đơn, nó tôi luyện tính kiên trì, nhẫn nại, đi tiếp nữa, cái gì chưa làm được thì tìm cách, cái gì khó thì từng bước tháo gỡ. Rồi nó sẽ qua. Cái con đường này nó kỳ lạ, nó cay nghiệt mà càng đi thì lại muốn đi nữa không muốn quay lại.

Đến tháng thứ 6 ra đi bán mắm tôi bắt đầu có đồng tiền vô, tiền ra, trong túi bắt đầu dư giả hơn. Sáng chủ nhật hôm ấy tui cho phép mình nghĩ bán mắm, chạy lên Nhà Văn Hoá Thanh Niên đi một vòng sang quán Cafe Trung Nguyên to đùng ngay bên hông.

Thảnh thơi ngồi suy nghĩ về cuộc đời, về hành trình đã đi qua. Ước mơ trong tôi vẫn còn nguyên vẹn, vẫn khát khao cháy bỏng như hôm nào. Rồi chợt nhận ra, ui sao họ có cái quán to thế, họ có cả chuỗi luôn, họ xuất khẩu ra cafe ra thế giới.

Họ đã làm gì? Người chủ họ cũng xuất phát điểm như mình mà, cũng nông thôn nghèo, cũng con ngựa sắt đi bán từng ký cafe, mà sao họ to lớn nhanh vậy. Càng nghĩ về họ tôi cành quyết tâm hơn

Giờ ai đó hỏi: Giữa làm chủ với làm thuê bạn chọn con đường nào? Không ngần ngại tôi trả lời ngay: Tôi chọn ra tự làm chủ và từng bước học hỏi để lên cao hơn. Bạn sẽ hỏi Tại sao?

Tôi nhận ra rằng: khi đi trên con đường làm chủ tôi rất gần gũi, rất đời thường, chân chất, đó mới là con người của tôi, tôi thấy mỗi ngày trôi qua rất ý nghĩa, rất chất, rất đời, rất mặn, đầy sóng gió, đầy cát bụi, cũng đầy cảm xúc lâng lâng đến tột cùng.

Có đôi lúc cũng lo lắng, e ngại, bị khách hàng chửi, bị đối thủ chơi xấu, bị nhân viên qua mặt, phá bỉnh… rồi nó cũng qua. Nên giờ à tôi đéo sợ gì nữa, nhục thì cũng nhục nhiều rồi, dốt cũng đã dốt lắm rồi, ngu thì khỏi nói luôn. Ngu không còn chỗ để ngu..

Nhưng sướng cái là nó luôn phản ánh sự thật ta ngu, ta dốt mà kết quả kinh doanh tệ thì lo mà rèn luyên thêm đi, còn nó mang tiền về nhiều thì nói gì ai cũng nghe. Chém gió mà trong túi ít tiền thì chẳng ai tôn trọng đâu.

Tôi yêu con người làm chủ trong tôi. Nó thật, nó chất, nó sâu, nó thực tế và cả thực dụng nữa. Con đường làm chủ thì nó rất dài rồi lại tiếp tục đi tiếp nữa đây. Cảm ơn bạn đã theo dõi phần 1 và phần 2 của bài viết. Bạn chọn con đường nào và tại sao?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *